Lượm nguy hiểm quá ...
5 posters
Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Huyen Tran- Tổng số bài gửi : 45
Join date : 09/11/2011
Age : 31
Đến từ : vũng tàu city
- Post n°2
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
chac la khong phai minh oy......
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°3
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
vậy ai trả tiền ?
Huyen Tran- Tổng số bài gửi : 45
Join date : 09/11/2011
Age : 31
Đến từ : vũng tàu city
- Post n°4
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Nếu một ngày bạn muốn đi ăn
Tôi không hứa sẽ trả tiền cho bạn nhưng tôi hứa sẽ đi ăn cùng bạn.............
Tôi không hứa sẽ trả tiền cho bạn nhưng tôi hứa sẽ đi ăn cùng bạn.............
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°5
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Thư gửi mẹ
Gửi mẹ thân yêu của con…
Con biết cuộc sống bây giờ của nhà mình không còn như trước…Từ khi mà anh trai con đã làm những chuyện không tha thứ được..Anh trai con đã phá tan mọi thứ từ hạnh phúc gia đình cho đến tiền bạc trong nhà..cũng chỉ vì game online, internet đã phá hủy cuộc đời của anh trai con..Chưa học hết lớp 11 đã bỏ học, vì game mà hỗn hào với ba với mẹ, thậm chí còn có những hành động bạo lực ham dọa ba mẹ…Không riêng gì ba mẹ mà đến họ hàng cũng không đối xử tốt…Cuộc sống ngày một khó khăn, cũng không phải là khó khăn như những nhà nghèo nhưng với đồng lương như thế của ba đối với chi tiêu gia đình cũng không thể gọi là khá giả..
Ba làm nhà nước với lương 7 triệu một tháng…Có vẻ số tiền rất lớn nhưng không thể đủ chi tiêu..Tiền thuê nhà một tháng đã ngốn hết 2 triệu rồi..Rồi tiền học, tiền ăn, tiền đám cưới đám ma, giỗ, lễ Tết và đặc biệt là tiền thuốc cho cả nhà..Hồi nhỏ con chỉ nghe thấy mẹ bảo rằng mẹ bị bệnh đau giây thần kinh, chỉ đau chút thôi…Nhưng đến lớn như bây giờ con mới biết bệnh đó như thế nào…Lúc nào con cũng thấy mẹ dán những miếng cao ở trán, ở đầu…hỏi thì mới biết mẹ bị rối loạn tiền đình và viêm xoang có thể nói là nặng..
Rồi đến ba, vì đi tiếp khách của cơ quan, phải uống rượu bia nhiều nên bị bệnh viêm loét dạ dày tá tràng, rồi đến cả con cũng bị bệnh của mẹ…gia đình ta ngày càng khó khăn hơn…Hồi bé, con chưa biết tiền là gì? Chỉ thấy nó là 1 tờ giấy có những hình thù đẹp, có hình Bác Hồ và những con số thật ngộ nghĩnh…Nó có thể mua được quần áo con mặc, đồ chơi cho con, những gói bánh…Lúc ấy con thích tiền lắm! Con vẫn nhớ năm con vào lớp 1, mẹ dành dùm từng đồng sắm sửa quần áo cho con…Lúc đó gia đình mình còn ở một vùng hẻo lánh thuộc Quy Nhơn-Bình Định..Vì ba là bộ đội nên bị điều đi công tác ở nhiều nơi, mẹ và con thi theo ba còn gửi anh con cho bà ngoại…Năm ấy nhà mình vui lắm nhỉ?Có nuôi rất nhiều con vật nào là chó, rồi gà rồi heo…nói chung là cuộc sống thôn quê bình thường…Lúc ấy con chưa biết tiền quý như thế nào cả.
Một năm sau, ba điều công tác vào Nam, lúc ấy con đang học lớp 2, bố mẹ phải gửi con học ở Đồng Nai với bà ngoại đi học ở đó vì chưa tìm được chỗ ở trên thành phố…Ở đây ai cũng thương con cả phải không mẹ,lúc ấy con là 1 thằng bé gầy còm, hay khóc…từ bà cho đến bác cả(con thường gọi bằng mẹ) và các gì ai cũng thương con và anh con…lúc ấy con biết thêm được đồng tiền có thể mua được nhiều thứ khác…
Rồi khi tìm được nhà thuê ở thành phố, năm ấy con học lớp 3…Mẹ đi làm công ty may, ba đi làm, con và anh con đi học…lúc ấy gia đình mình vui vẻ biết bao, tiền cũng không thiếu thốn lắm…Rồi thời gian cứ thế trôi đi, tới năm con học lớp 8, anh con học lớp 11, nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi gia đình mình…Bao nhiêu tiền ba mẹ dành dụm được đều bị anh con phá sạch…Con biết mẹ buồn lắm! Vì đồng tiền để đi chơi, anh con đã làm cho nhà ta trở nên khó khăn…
Đến năm con học lớp 12, bây giờ anh con cũng đỡ hơn trước nhiều phải không mẹ…mặc dù vẫn còn hơi hỗn nhưng đã chịu làm kiếm tiền nuôi bản thân…Lúc này bệnh xoang của con biểu hiện, hay bị nghẹt cả 2 mũi nhiều lúc khó thở lắm nhưng con biết mẹ còn khó thở hơn con gấp mấy lần…Đường tiêu hóa của con thì không tốt…cũng may ba làm bộ đội nên mỗi năm đều được cấp bảo hiểm y tế cho cả nhà, nó đã phần nào đỡ đi khoản tiền khám và thuốc uống…Lúc này đây con mới thấy tiền quý lắm…tiền có thể giúp mẹ, ba, con chữa được bệnh…
Lớp 12, con cũng có những mong muốn đi chơi với bạn bè nhưng muốn đi chơi thì phải có tiền…Con không muốn xin tiền của mẹ nên nhiều khi con nhịn ăn sáng để dành tiền tiêu vặt để không phải xin tiền mẹ…Nhiều lần bị mẹ phát hiện và la con rất nhiều nhưng chỉ được mấy hôm con ăn thôi, qua mấy ngày con lại nhịn…Chắc nhịn ăn sáng là lý do khiến đường tiêu hóa của con bị hư như thế…Nhưng nhờ khoản tiền để dành đó giúp con có thể đi chơi bình thường với các bạn, không xin tiền của mẹ…
Và cũng có nhiều lúc ba mẹ cãi nhau vì tiền bạc…những lúc ấy con thấy ghét đồng tiền lắm nhưng ghét nó thì hằng ngày lấy gì mà mua đồ ăn, lấy gì mà mua quần áo mặc, lấy gì cho con đi học…Những lúc như thế con chỉ ước ông trời ơi hãy cho gia đình con 1 bọc tiền để ba mẹ con không phải cãi nhau buồn phiền nữa…Vì anh con như thế nên con biết ba mẹ rất trông chờ vào bản thân con…Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh là ngôi trường mà con mong muốn học từ nhỏ…Hiện tại con vẫn đang cố gắng học hết sức mặc dù có những lúc cũng ham chơi…
Hôm nay cô Văn đọc cho con nghe 1 bài viết của 1 bạn cũng tên Hiếu giống con đấy mẹ ạ…Có vẻ như bạn ấy cũng có nét giống con, người cũng gầy gò, mẹ bạn ấy cũng bị bệnh nhưng nặng hơn mẹ, gia đình khó khăn hơn nhà mình nhiều và cũng nhịn ăn sang giống con nhưng không phải để dành cho bản thân mà là cho gia đình bạn ấy…
Có nhiều lúc con không thích mẹ vì mẹ không cho con đi chơi, quát con nhưng lúc ấy con còn bé mẹ à, con không hiểu gì hết…Bây giờ con đã lớn con biết mẹ là quan trọng như thế nào…con xin lỗi vì lúc bé đã như vậy…bây giờ ba và mẹ là người thân nhất của con, mong mẹ sớm khỏi bệnh….
Tết sắp đến rồi mẹ ạ…Nhiều công việc lại đòi hỏi đến tiền, lại khó khăn cho mẹ và ba rồi…Nhưng con mong rằng gia đình mình vẫn luôn hạnh phúc và những cuộc cãi vã trên sẽ không còn nữa mẹ nhé…Xuân đang đến, một năm mới đang đến, một năm cũ đang qua, hãy để những nỗi buồn qua đi cùng năm cũ và đón chào một năm mới thật hạnh phúc…
Nhật ký ước mơ !
Gửi mẹ thân yêu của con…
Con biết cuộc sống bây giờ của nhà mình không còn như trước…Từ khi mà anh trai con đã làm những chuyện không tha thứ được..Anh trai con đã phá tan mọi thứ từ hạnh phúc gia đình cho đến tiền bạc trong nhà..cũng chỉ vì game online, internet đã phá hủy cuộc đời của anh trai con..Chưa học hết lớp 11 đã bỏ học, vì game mà hỗn hào với ba với mẹ, thậm chí còn có những hành động bạo lực ham dọa ba mẹ…Không riêng gì ba mẹ mà đến họ hàng cũng không đối xử tốt…Cuộc sống ngày một khó khăn, cũng không phải là khó khăn như những nhà nghèo nhưng với đồng lương như thế của ba đối với chi tiêu gia đình cũng không thể gọi là khá giả..
Ba làm nhà nước với lương 7 triệu một tháng…Có vẻ số tiền rất lớn nhưng không thể đủ chi tiêu..Tiền thuê nhà một tháng đã ngốn hết 2 triệu rồi..Rồi tiền học, tiền ăn, tiền đám cưới đám ma, giỗ, lễ Tết và đặc biệt là tiền thuốc cho cả nhà..Hồi nhỏ con chỉ nghe thấy mẹ bảo rằng mẹ bị bệnh đau giây thần kinh, chỉ đau chút thôi…Nhưng đến lớn như bây giờ con mới biết bệnh đó như thế nào…Lúc nào con cũng thấy mẹ dán những miếng cao ở trán, ở đầu…hỏi thì mới biết mẹ bị rối loạn tiền đình và viêm xoang có thể nói là nặng..
Rồi đến ba, vì đi tiếp khách của cơ quan, phải uống rượu bia nhiều nên bị bệnh viêm loét dạ dày tá tràng, rồi đến cả con cũng bị bệnh của mẹ…gia đình ta ngày càng khó khăn hơn…Hồi bé, con chưa biết tiền là gì? Chỉ thấy nó là 1 tờ giấy có những hình thù đẹp, có hình Bác Hồ và những con số thật ngộ nghĩnh…Nó có thể mua được quần áo con mặc, đồ chơi cho con, những gói bánh…Lúc ấy con thích tiền lắm! Con vẫn nhớ năm con vào lớp 1, mẹ dành dùm từng đồng sắm sửa quần áo cho con…Lúc đó gia đình mình còn ở một vùng hẻo lánh thuộc Quy Nhơn-Bình Định..Vì ba là bộ đội nên bị điều đi công tác ở nhiều nơi, mẹ và con thi theo ba còn gửi anh con cho bà ngoại…Năm ấy nhà mình vui lắm nhỉ?Có nuôi rất nhiều con vật nào là chó, rồi gà rồi heo…nói chung là cuộc sống thôn quê bình thường…Lúc ấy con chưa biết tiền quý như thế nào cả.
Một năm sau, ba điều công tác vào Nam, lúc ấy con đang học lớp 2, bố mẹ phải gửi con học ở Đồng Nai với bà ngoại đi học ở đó vì chưa tìm được chỗ ở trên thành phố…Ở đây ai cũng thương con cả phải không mẹ,lúc ấy con là 1 thằng bé gầy còm, hay khóc…từ bà cho đến bác cả(con thường gọi bằng mẹ) và các gì ai cũng thương con và anh con…lúc ấy con biết thêm được đồng tiền có thể mua được nhiều thứ khác…
Rồi khi tìm được nhà thuê ở thành phố, năm ấy con học lớp 3…Mẹ đi làm công ty may, ba đi làm, con và anh con đi học…lúc ấy gia đình mình vui vẻ biết bao, tiền cũng không thiếu thốn lắm…Rồi thời gian cứ thế trôi đi, tới năm con học lớp 8, anh con học lớp 11, nhiều chuyện đã xảy ra thay đổi gia đình mình…Bao nhiêu tiền ba mẹ dành dụm được đều bị anh con phá sạch…Con biết mẹ buồn lắm! Vì đồng tiền để đi chơi, anh con đã làm cho nhà ta trở nên khó khăn…
Đến năm con học lớp 12, bây giờ anh con cũng đỡ hơn trước nhiều phải không mẹ…mặc dù vẫn còn hơi hỗn nhưng đã chịu làm kiếm tiền nuôi bản thân…Lúc này bệnh xoang của con biểu hiện, hay bị nghẹt cả 2 mũi nhiều lúc khó thở lắm nhưng con biết mẹ còn khó thở hơn con gấp mấy lần…Đường tiêu hóa của con thì không tốt…cũng may ba làm bộ đội nên mỗi năm đều được cấp bảo hiểm y tế cho cả nhà, nó đã phần nào đỡ đi khoản tiền khám và thuốc uống…Lúc này đây con mới thấy tiền quý lắm…tiền có thể giúp mẹ, ba, con chữa được bệnh…
Lớp 12, con cũng có những mong muốn đi chơi với bạn bè nhưng muốn đi chơi thì phải có tiền…Con không muốn xin tiền của mẹ nên nhiều khi con nhịn ăn sáng để dành tiền tiêu vặt để không phải xin tiền mẹ…Nhiều lần bị mẹ phát hiện và la con rất nhiều nhưng chỉ được mấy hôm con ăn thôi, qua mấy ngày con lại nhịn…Chắc nhịn ăn sáng là lý do khiến đường tiêu hóa của con bị hư như thế…Nhưng nhờ khoản tiền để dành đó giúp con có thể đi chơi bình thường với các bạn, không xin tiền của mẹ…
Và cũng có nhiều lúc ba mẹ cãi nhau vì tiền bạc…những lúc ấy con thấy ghét đồng tiền lắm nhưng ghét nó thì hằng ngày lấy gì mà mua đồ ăn, lấy gì mà mua quần áo mặc, lấy gì cho con đi học…Những lúc như thế con chỉ ước ông trời ơi hãy cho gia đình con 1 bọc tiền để ba mẹ con không phải cãi nhau buồn phiền nữa…Vì anh con như thế nên con biết ba mẹ rất trông chờ vào bản thân con…Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh là ngôi trường mà con mong muốn học từ nhỏ…Hiện tại con vẫn đang cố gắng học hết sức mặc dù có những lúc cũng ham chơi…
Hôm nay cô Văn đọc cho con nghe 1 bài viết của 1 bạn cũng tên Hiếu giống con đấy mẹ ạ…Có vẻ như bạn ấy cũng có nét giống con, người cũng gầy gò, mẹ bạn ấy cũng bị bệnh nhưng nặng hơn mẹ, gia đình khó khăn hơn nhà mình nhiều và cũng nhịn ăn sang giống con nhưng không phải để dành cho bản thân mà là cho gia đình bạn ấy…
Có nhiều lúc con không thích mẹ vì mẹ không cho con đi chơi, quát con nhưng lúc ấy con còn bé mẹ à, con không hiểu gì hết…Bây giờ con đã lớn con biết mẹ là quan trọng như thế nào…con xin lỗi vì lúc bé đã như vậy…bây giờ ba và mẹ là người thân nhất của con, mong mẹ sớm khỏi bệnh….
Tết sắp đến rồi mẹ ạ…Nhiều công việc lại đòi hỏi đến tiền, lại khó khăn cho mẹ và ba rồi…Nhưng con mong rằng gia đình mình vẫn luôn hạnh phúc và những cuộc cãi vã trên sẽ không còn nữa mẹ nhé…Xuân đang đến, một năm mới đang đến, một năm cũ đang qua, hãy để những nỗi buồn qua đi cùng năm cũ và đón chào một năm mới thật hạnh phúc…
Nhật ký ước mơ !
son_ludan- Tổng số bài gửi : 19
Join date : 10/11/2011
Age : 31
Đến từ : BR-VT
- Post n°6
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
những bài này đọc rất hay và có ý nghĩa sâu sắc thiệt....hay wa' a e ơi......sưu tầm nhiu' nhiu' nha a e....chaizo....chaizo.....
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°7
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Tình bạn
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình.
Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.
Nếu một ngày nào đó, bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
Nếu một ngày nào đó, bạn lo sợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi.
Hãy gọi tôi!
Tôi sẽ không níu giữ chúng lại, nhưng tôi giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có những điểm khởi đầu và kết thúc.
Nếu một ngày nào đó, bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả, nhưng tôi có thể giúp bạn tìm niềm tin trong cuộc sống.
Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi mà không thấy tôi trả lời. bạn hãy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn!
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không hứa sẽ làm cho bạn cười, nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn!
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy vô cùng đơn độc..
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ đến bên bạn, chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
Nếu một ngày nào đó, bạn phân vân trước những quyết định của mình.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không quyết định thay bạn, nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự chọn lựa của mình.
Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi sẽ không đem lại cho bạn một công việc mới, nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công.
Nếu một ngày nào đó, bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không thể sửa chữa sai lầm đó, nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
Nếu một ngày nào đó, bạn lo sợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi.
Hãy gọi tôi!
Tôi sẽ không níu giữ chúng lại, nhưng tôi giúp bạn hiểu rằng mọi việc đều có những điểm khởi đầu và kết thúc.
Nếu một ngày nào đó, bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng.
Hãy gọi cho tôi!
Tôi không hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả, nhưng tôi có thể giúp bạn tìm niềm tin trong cuộc sống.
Nhưng một ngày nào đó, bạn gọi mà không thấy tôi trả lời. bạn hãy đến bên tôi, vì lúc đó tôi đang cần bạn!
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°8
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Cổ tích bóng đêm
Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm
tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng
đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm
bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho
một kẻ có tên là ánh sáng .
Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng , ghét nhiều đến nỗi , bóng đêm chẳng
thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng
đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói
chang ấy.
Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ
thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động
cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi
nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật
cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng,
hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm
muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận ...
Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa
vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nứơc đâu mà lắm thế. Đợi khi ánh sáng
khuất xa, bóng đêm bứơc ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh
phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ ...
Bóng đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang
sợ bóng đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì ánh sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn
mưa hôm nay. Bóng đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà
đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì
cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa
bé, bóng đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu
tiên có người dám nhìn bóng đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn
khi xung quanh bóng đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. Bóng đêm quát
"không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì ánh sáng bỏ ngươi
lại đúng không? vì luyến tiếc đúng không?"
Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng: "bóng đêm chẳng đáng sợ đâu, mà
cũng chẳng khóc vì ánh sáng, bé ghét ánh sáng nên bé mới khóc thế này,
sao đêm tối không dài mãi ra, sao bóng đêm không là vĩnh viễn, bé khóc
vì đêm tối mưa tuôn và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với bóng đêm
thế này! Để khóc thoải mái hơn", rồi chợt đứa bé la lớn.
Ồ, đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương ..bóng đen mủi
lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích bóng
đêm bao giờ ?
Bóng đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn giọt nứơc mắt nhỏ
nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, bóng đêm im lặng.
Đứa bé bắt đầu thút thít và nói: "Con không muốn trời sáng, vì không
muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người con, con ghét ánh sáng vì
ánh sáng làm mọi người chê cười con, trong ánh sáng con phải không được
khóc, khóc thì bị cho là đáng xấu hổ. Trong ánh sáng con fải sống mạnh
mẽ nhưng con chỉ là đứa trẻ ... chẳng có điều gì của ánh sáng làm con
vui cả. Trong ánh sáng người ta sẽ dễ dàng biết con để gieo vào con
những vết thương lớn nhỏ, và vì thế, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng."
À, bóng đêm hiểu rồi, ánh sáng làm lòng đứa bé cơ cực, nên nó cần đêm
tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào 1 góc thật kín, thật
tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng bóng đêm để an ủi sự
yếu đuối của chính mình. Mà bóng đêm cũng từng như thế, đứa bé khóc mãi
thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn ... lần đầu tiên bóng
đêm nhớ đến ánh sáng. Muốn ánh sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi
đường về, soi rõ vết thương để mẹ chăm sóc.
Bóng đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ
... rồi dùng cái cell phone mà ánh sáng cho (ánh sáng bảo có lúc ngủ
quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, bóng đêm mà thèm gì cái cell
phòne, nhưng giờ là lúc cần thiết)
- Alô - ánh sáng - đừng ngủ nữa, đến ngay với bóng đêm!
Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng bóng đêm, gì mà dịu dàng thế, mà
hiền nữa, đâu như ánh sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng ánh
sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một
buổi thôi mà.
Ánh sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé , một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp.
Bóng đêm nhìn ánh sáng và nói "hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo"
Rồi bóng đêm bỏ đi, ánh sáng nói theo: là đứa trẻ thì được quyền có sự
che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là bóng đêm, không ai
trông thấy mà tưởng mình ko cần che chở, hãy gọi cho ánh sáng khi đêm
quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu bóng đêm cả, vì chỉ có đêm tối
ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là nguồn của yêu thương. Con
người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này
người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời.
Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả, biết không?
Bóng đêm khóc, khóc vì lẽ gì thì chỉ có ánh sáng biết mà thôi, những
giọt nứơc mắt ấy long lanh trong nắng sớm, (bây giờ nó có tên là những
giọt sương đêm)
Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, ánh
sáng khẽ khàng hôn nhẹ, lau khô những giọt nước mắt của bóng đêm.
Và ngày nào cũng thế, hễ bóng đêm buồn và muốn khóc, ánh sáng sẽ lau khô
những giọt nước mắt ấy. Và bóng đêm không còn cô đơn nữa.
"Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn
sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày mai. Nếu muốn được an
ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình"
Hoathuytinh.com
Ngày xưa, xưa thật là xưa, khi bóng đêm chiếm toàn bộ trái đất, bóng đêm
tự cho mình là độc tôn, là duy nhất. Thời gian dần trôi, bên cạnh bóng
đêm còn có ánh sáng mặt trời, ánh sáng của những vì sao le lói. Bóng đêm
bây giờ không là duy nhất nữa. Phải chia sẻ khoảng không gian sống cho
một kẻ có tên là ánh sáng .
Thế là bóng đêm rất ghét ánh sáng , ghét nhiều đến nỗi , bóng đêm chẳng
thèm để ý đến ánh sáng nữa. Hễ đâu có ánh sáng thì bóng đêm quay lưng
đi, chẳng cần nhìn làm gì, chẳng cần tiếp xúc với cái luồng sáng chói
chang ấy.
Bóng đêm là thế, có gì đó cô độc và lạnh lùng, vì muôn loài bây giờ chỉ
thích ánh sáng thôi. Muôn loài vui chơi, đùa giỡn, sinh hoạt và lao động
cùng ánh sáng. Còn khi bóng đêm đến, muôn loài chỉ muốn ngủ hoặc ngồi
nhìn ngắm mà chẳng hề vui đùa với Bóng đêm. Thế là đêm thật buồn, thật
cô độc và lạnh lẽo. Từ khi ánh sáng xuất hiện, bóng đêm ghét ánh sáng,
hận ánh sáng, giờ đây bóng đêm tuyệt giao với ánh sáng và cũng chả thèm
muôn loài. Mặc kệ, bóng đêm một mình lặng lẽ và lòng đầy uất hận ...
Một ngày mưa, khi ánh sáng bắt đầu le lói, cho đến khi tàn hẳn, thì mưa
vẫn cứ rơi rơi hoài, chả hiểu nứơc đâu mà lắm thế. Đợi khi ánh sáng
khuất xa, bóng đêm bứơc ra trong màn mưa đêm ảm đạm như thế, loanh quanh
phủ đầy vạn vật, đột nhiên bóng đêm nghe tiếng khóc của một đứa trẻ ...
Bóng đêm chẳng quan tâm, ừ thì thế nào đứa bé ấy cũng đang khóc vì đang
sợ bóng đêm đó sao. Cũng có thể nó khóc vì ánh sáng bỏ đi đấy, vì cả cơn
mưa hôm nay. Bóng đêm lầm lì ngắm nhìn đứa bé đang ngồi khóc ấy, sao mà
đứa trẻ ấy cô độc thế nhỉ, đêm tối mà khóc thì chắc đi lạc rồi, chắc vì
cả lạnh nữa, đêm thì bao giờ cũng lạnh mà. Mãi suy nghĩ vẩn vơ về đứa
bé, bóng đêm không biết đứa bé đang nhìn mình chăm chăm. Đây là lần đầu
tiên có người dám nhìn bóng đêm, làm sao mà nhìn thấy được, làm sao nhìn
khi xung quanh bóng đêm chỉ đặc một màu đen đáng sợ. Bóng đêm quát
"không sợ đêm tối sao mà nhìn ta, ngươi đang khóc vì ánh sáng bỏ ngươi
lại đúng không? vì luyến tiếc đúng không?"
Đứa bé vẫn khóc, nhưng cố gắng nói rằng: "bóng đêm chẳng đáng sợ đâu, mà
cũng chẳng khóc vì ánh sáng, bé ghét ánh sáng nên bé mới khóc thế này,
sao đêm tối không dài mãi ra, sao bóng đêm không là vĩnh viễn, bé khóc
vì đêm tối mưa tuôn và chẳng muốn về nhà, vì muốn ngồi mãi với bóng đêm
thế này! Để khóc thoải mái hơn", rồi chợt đứa bé la lớn.
Ồ, đứa bé đang chảy máu, chắc mưa tuôn xát vào vết thương ..bóng đen mủi
lòng, bé thế kia mà sao nói thích đêm tối, lạ không. Có ai thích bóng
đêm bao giờ ?
Bóng đêm đến bên cạnh đứa bé, nhìn vết thương, nhìn giọt nứơc mắt nhỏ
nhoi giữa màn mưa lạnh. Ôm đứa bé vào lòng, bóng đêm im lặng.
Đứa bé bắt đầu thút thít và nói: "Con không muốn trời sáng, vì không
muốn mọi người nhìn thấy vết thương trên người con, con ghét ánh sáng vì
ánh sáng làm mọi người chê cười con, trong ánh sáng con phải không được
khóc, khóc thì bị cho là đáng xấu hổ. Trong ánh sáng con fải sống mạnh
mẽ nhưng con chỉ là đứa trẻ ... chẳng có điều gì của ánh sáng làm con
vui cả. Trong ánh sáng người ta sẽ dễ dàng biết con để gieo vào con
những vết thương lớn nhỏ, và vì thế, mẹ sẽ nhìn thấy, mẹ sẽ đau lòng."
À, bóng đêm hiểu rồi, ánh sáng làm lòng đứa bé cơ cực, nên nó cần đêm
tối để giấu mình. Khi bị tổn thương thì nó trốn vào 1 góc thật kín, thật
tối, để không ai biết, không ai nhìn thấy, và dùng bóng đêm để an ủi sự
yếu đuối của chính mình. Mà bóng đêm cũng từng như thế, đứa bé khóc mãi
thế này, đêm tối lạnh lắm, vết thương sẽ đau hơn ... lần đầu tiên bóng
đêm nhớ đến ánh sáng. Muốn ánh sáng đến mau để đưa đứa trẻ này về, soi
đường về, soi rõ vết thương để mẹ chăm sóc.
Bóng đêm dùng hết sức làm cho màn đêm dịu dàng hơn, để đứa trẻ nằm ngủ
... rồi dùng cái cell phone mà ánh sáng cho (ánh sáng bảo có lúc ngủ
quên thì gọi dậy, hoặc tiện liên lạc, bóng đêm mà thèm gì cái cell
phòne, nhưng giờ là lúc cần thiết)
- Alô - ánh sáng - đừng ngủ nữa, đến ngay với bóng đêm!
Quái lạ thật, lần đầu tiên nghe giọng bóng đêm, gì mà dịu dàng thế, mà
hiền nữa, đâu như ánh sáng, hay bị nói rằng giọng dở tệ, thì giọng ánh
sáng buổi sáng phải khác buổi trưa, khác buổi chiều chứ đêm thì có một
buổi thôi mà.
Ánh sáng vội đến, mang luồng sáng le lói đến cạnh đứa bé , một chút ấm áp, xua cơn mưa kì quặc. Đứa bé khẽ co mình ngủ tiếp.
Bóng đêm nhìn ánh sáng và nói "hãy soi đường cho đứa bé về với mẹ, soi cho vết thương chảy máu kia khô lại và liền sẹo"
Rồi bóng đêm bỏ đi, ánh sáng nói theo: là đứa trẻ thì được quyền có sự
che chở, muôn loài vạn vật cũng thế. Đừng vì mình là bóng đêm, không ai
trông thấy mà tưởng mình ko cần che chở, hãy gọi cho ánh sáng khi đêm
quá dài và lòng trống rỗng, ai cũng yêu bóng đêm cả, vì chỉ có đêm tối
ngưòi ta mới biết yêu quí nhau hơn, đêm tối là nguồn của yêu thương. Con
người ai cũng có một góc tối nào đó trong lòng mình, chính nơi này
người ta biết làm sống lại những niềm vui của cuộc đời.
Chẳng bao giờ bóng đêm cô độc cả, biết không?
Bóng đêm khóc, khóc vì lẽ gì thì chỉ có ánh sáng biết mà thôi, những
giọt nứơc mắt ấy long lanh trong nắng sớm, (bây giờ nó có tên là những
giọt sương đêm)
Buổi sớm ấy chung quanh đứa trẻ là những hạt sương đêm lấp lánh, ánh
sáng khẽ khàng hôn nhẹ, lau khô những giọt nước mắt của bóng đêm.
Và ngày nào cũng thế, hễ bóng đêm buồn và muốn khóc, ánh sáng sẽ lau khô
những giọt nước mắt ấy. Và bóng đêm không còn cô đơn nữa.
"Có những câu chuyện là ước mơ của chính người kể, và ai cũng mong muốn
sau đêm tối ta sẽ được an ủi, yêu thương vào ngày mai. Nếu muốn được an
ủi, yêu thương hãy sống chân thành với cảm xúc của chính mình"
Hoathuytinh.com
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°9
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Ngụ ngôn về những giọt nước mắt
Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban
mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống
mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi
biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu
xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như
những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp,
vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống
nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe
tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp
những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống
như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau
những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những
hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại
dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô
chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một
thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa
dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc
lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác
động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa
giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa
làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi
chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng
ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng
trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong
cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn
ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu
với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các.
Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn
hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ
có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé
trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình
trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những
giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím
chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên
chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn
ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu
cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói
thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng
của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó,
trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái
đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền
kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng
giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói
ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và
thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là
sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường.
Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị
sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không
ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh
nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả,
nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô.
Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh.
Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ
nhật mưa lất phất, mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống
cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố
đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường
kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà
phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như
từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim
kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của
những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và
trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn
ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát
ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát
trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một
cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa
của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn
của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một
chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu,
em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học,
hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt
nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn
giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan
tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê,
có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần,
anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và
vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện.
Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công
việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra
trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một
lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng
thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại
bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh
một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh
gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với
một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần
pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh
là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ
nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ
sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô
đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì
cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức
tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói
và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh
dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn
vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn
quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi
trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô
đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại
mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế
giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình
sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình.
Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau
nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái
tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình
lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên
trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô
run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên
trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong
suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại
thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế
có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống
của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa
đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước
trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ
về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt
của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước
mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
*** Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người
khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể
làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên
chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho
rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau ***
Hoathuytinh
Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban
mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống
mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi
biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu
xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như
những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp,
vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống
nhau đến không phân biệt được. Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe
tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp
những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống
như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau
những nụ cười thiên sứ.
Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những
hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại
dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô
chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một
thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa
dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc
lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác
động của lực hút trái đất như con người.
Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa
giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa
làm buổi chiều đến sớm hơn.
Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi
chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng
ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng
trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong
cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn
ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu
với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các.
Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn
hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ
có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé
trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình
trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những
giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím
chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên
chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.
Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn
ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu
cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói
thoát ra từ đôi môi chị.
Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng
của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó,
trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái
đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền
kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng
giác quan trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói
ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.
Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và
thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là
sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường.
Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị
sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không
ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh
nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả,
nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô.
Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh.
Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ
nhật mưa lất phất, mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống
cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố
đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường
kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà
phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như
từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim
kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của
những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.
Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và
trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn
ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát
ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát
trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một
cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa
của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn
của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một
chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu,
em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học,
hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt
nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn
giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan
tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê,
có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần,
anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.
Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và
vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện.
Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công
việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra
trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một
lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng
thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại
bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh
một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh
gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.
Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với
một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần
pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh
là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ
nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ
sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô
đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì
cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức
tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói
và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh
dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn
vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn
quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.
Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi
trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô
đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại
mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế
giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình
sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình.
Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau
nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái
tim được giải thoát khỏi buồn đau.
Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình
lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên
trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô
run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên
trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong
suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại
thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế
có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống
của người trần gian bằng phép thuật của mình.
Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa
đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước
trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ
về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt
của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước
mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.
*** Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người
khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể
làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên
chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho
rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau ***
Hoathuytinh
Huyen Tran- Tổng số bài gửi : 45
Join date : 09/11/2011
Age : 31
Đến từ : vũng tàu city
- Post n°10
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Mình thích nhất mấy câu này, rất ý nghĩa đối với cuộc sống, các bạn đọc để chiêm nghiệm cuộc sống nha: hihihi
1. Đôi khi bạn cần phải chạy thật xa để thấy ai sẽ chạy theo bạn ==>
2. Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn để thấy ai đang nghe bạn.
3. Đôi khi bạn cần phải có quyết định sai lầm để thấy ai đang ở đó giúp bạn sữa chửa.
4. Đôi khi bạn cần phải người bạn yêu đi thật xa để thấy người đó có đủ yêu bạn để quay lại hay không??
5. Đừng đợi phải nhìn thấy 1 nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
6. Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
7. Đừng đợi đến khi cô đơn mới nhớ ra bạn bè.
8. Đừng đợi đến khi có 1 công việc vừa ý rồi mới làm việc.
9. Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chia sẽ đôi chút.
10.Đừng đợi đến khi vấp ngã mới nhớ đến những lời khuyên.
11.Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu công việc.
12.Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi cố xin lỗi...!!
13.Đừng đợi vì không biết bạn sẽ đợi bao lâu......!!??
1. Đôi khi bạn cần phải chạy thật xa để thấy ai sẽ chạy theo bạn ==>
2. Đôi khi bạn cần phải nói nhỏ hơn để thấy ai đang nghe bạn.
3. Đôi khi bạn cần phải có quyết định sai lầm để thấy ai đang ở đó giúp bạn sữa chửa.
4. Đôi khi bạn cần phải người bạn yêu đi thật xa để thấy người đó có đủ yêu bạn để quay lại hay không??
5. Đừng đợi phải nhìn thấy 1 nụ cười rồi mới mỉm cười lại.
6. Đừng đợi đến khi được yêu thương rồi mới yêu thương.
7. Đừng đợi đến khi cô đơn mới nhớ ra bạn bè.
8. Đừng đợi đến khi có 1 công việc vừa ý rồi mới làm việc.
9. Đừng đợi đến khi có thật nhiều rồi mới chia sẽ đôi chút.
10.Đừng đợi đến khi vấp ngã mới nhớ đến những lời khuyên.
11.Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian rồi mới khởi đầu công việc.
12.Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng rồi cố xin lỗi...!!
13.Đừng đợi vì không biết bạn sẽ đợi bao lâu......!!??
duytanvt27- Tổng số bài gửi : 54
Join date : 06/11/2011
- Post n°11
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
cho dù có muốn hay không thì cũng phải tin thôi! Tri không tin " người ta " thì sao mà người ta tin Tri đượcQUANG TRI đã viết:Biết mình có đủ lòng tin không nữa. hix.....
Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Có ai giúp mình không ???
QUANG TRI- Tổng số bài gửi : 83
Join date : 06/11/2011
Age : 32
- Post n°12
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Biết mình có đủ lòng tin không nữa. hix.....
Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Có ai giúp mình không ???
Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Có ai giúp mình không ???
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°13
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Ông già mù và bài học về niềm tin
"Số đây... vé số chiều xổ, ai mua số đây!"
Lọc cọc... lọc cọc... tiếng cây gậy dò đường đều đặn gõ trên nền xi măng của con hẻm rộng 3m.
Bữa nay cô đi xuống khách hàng, xong
chuyện sớm thế là về nhà luôn. Nhờ vậy mà nghe lại được tiếng rao ấy.
Lâu lắm rồi. Thường cô chỉ nghe khi vào dịp Tết, cô ở nhà và nghe tiếng
rao bán vé số xuân.
Cô lao xuống nhà như sợ ông già đi mất
sâu vào hẻm nhỏ, ông à, cho con mua vé số, bữa nay số đài nào vậy ông?
Ờ, đài Kiên Giang cô à. Hỏi cho có câu chuyện chớ đài nào cũng vậy thôi,
cô trúng có một lần số đuôi, 20 nghìn hồi xa lắc. Cô nói nhỏ đủ ông
nghe, con gửi tiền. Lời đáp lại, ờ ờ, cám ơn cô, cũng nhỏ nhẹ như giọng
cô vậy.
Rồi một cái níu tay quờ quàng nhưng dịu
dàng, cô ơi, làm ơn cho tôi xin miếng nước mưa. Bàn tay cô nắm lấy tay
ông dẫn tới trước cửa nhà, nói nhỏ, nhà con đây, ông đợi chút. Ông già
uống từ từ từng ngụm nước mát đầy ly, uống hết đỡ mất công đổ đi, đỡ mất
công lần hồi đi xin nhà khác. Tay cô dúi vào tay ông lão trái quýt mát
lạnh, ông cầm ăn đường, cám ơn cô.
Giờ còn lại một mình. Cô im lặng và để
lòng mình trải ra. Đây đâu phải lần đầu tiên cô gặp ông, cũng không phải
lần đầu mua vé số. Nhớ cảm giác lần đầu đó là vì tò mò, ông mù, sao bán
vé số, người ta lấy mất vé số, lấy hai tờ, trả tiền một tờ, hoặc đưa
tiền giả thì sao? Vậy là vì cái gì mà ông vẫn bán, vẫn sống, vẫn hàng
ngày rao "số đây...". Cô hỏi thì mẹ bảo ông mù nhưng giỏi lắm, sờ tờ
tiền là biết tiền giả hay không, vậy còn vé số, người ta lấy mấy tờ ông
có biết không? Ờ, ai mà nỡ lừa ông già mù hả con? Niềm tin, chính niềm
tin vào cái bụng, cái dạ của con người đó.
Ông mù, bà cũng mù. Cả hai ông bà đều đi
bán số dạo, quanh hẻm chợ và các con đường mòn ở khu Rạch Cát này. Hôm
nay đi chỗ này, ngày mai đi chỗ khác. Nước lớn ngập đường thì phải nghỉ ở
nhà, bữa nào đi bán được thì dành tiền cho bữa không đi bán được. Ngặt
nỗi, cái kênh nước đen này một tháng hai kỳ con nước, một kỳ kéo dài
thôi cả tuần. Người ta mắt mũi sáng còn sợ con nước không thấy đường
chạy xe, vì nước đen thui, ngập qua đầu gối, nói gì đến người mù.
Người ta vẫn thường thấy ông đi bán một
mình, còn bà có một đứa cháu gái đi cùng. Người nói cháu gái ruột của
ông, ba má nó bỏ nhau để lại cho ông bà nuôi. Người nói ông bà lượm nó
bị bỏ ngoài chợ đem về nuôi. Năm sáu năm rồi, cô không còn đi chợ Rạch
Cát nữa. Khi cần bó rau, củ cải, ra khỏi hẻm là thấy có chị ngồi dựng
chòi ngay bờ sông, sát mé đường bán rồi. Còn thông thường, sáng sáng
thấy mẹ lội sang nhà trọ có chị bán rau thế là khỏi đi chợ. Với lại đi
làm từ sáng, rảnh đâu mà đi chợ như hồi xưa, giờ sợ đi chợ là đàng khác.
Hỏi mẹ nghe đâu dạo này không thấy bà đi bán vé số nữa không biết còn
sống không. Ngôi nhà ở bờ sông, lấn chiếm lòng sông, bị giải tỏa, không
rõ nhà ấy sống ở đâu?
Có những con người ở quanh ta vậy đó, gần
mà xa, xa mà gần. Xa về lối sống, về số phận, nhưng gần nhau ở chỗ niềm
tin trong lòng chúng ta.
Thấy thẹn và thầm trách cho tên con trai
nọ, người phụ nữ nọ, lúc nào cũng tỏ ra nghi ngờ người khác, chưa làm
đã sợ hãi bảo chắc không làm được, chưa thử đã vội kết luận sợ khắc khẩu
không thuận, việc sẽ không thành, chưa yêu đã sợ sau này bị vợ bắt
nạt... Cái gì cũng sợ, chẳng dám một lần sống hết mình vì người khác, cứ
lo sợ người ta phụ mình. Không cho mà cứ trách hờn sao mình không may
mắn, sao người ta không tốt với mình. Hát đi hát lại, nhai đi nhai lại
những điệp khúc u oán ảo não che giấu cho sự hèn yếu của bản thân, rồi
quay ngoắt lại bảo tôi không muốn tốt như mọi người để chịu thiệt thòi,
đó là cách sống của tôi. Vậy không hiểu anh ta, chị ta lấy tư cách gì
hờn trách cuộc sống, hờn trách số phận, lỡ sinh ra cầm tinh con này con
nọ?
Ai đó đã yêu một lần bị dang dở, trở nên
mất niềm tin vào những người khác. Cho rằng chẳng ai thật lòng, yêu thật
lòng làm gì cho khổ? Mọi đứa con gái đều hám của, hư danh, mọi tên đàn ông
đều phụ bạc, đổi lòng. Niềm tin của họ đã trao lầm cho người xấu, họ
đang mất niềm tin. Sông có chỗ sâu, chỗ nông, người ta có người tốt và
kẻ xấu. Mất niềm tin là họ đang đánh mất ngọn lửa của trái tim, giúp nó
đốt cháy O2 nuôi sống cơ thể, họ đang chết... Hãy cứu lấy họ, hãy nuôi
dưỡng niềm tin và trao tặng nhau.
Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi
cũng về một nơi
Mỗi chúng ta rốt cuộc cũng chỉ có một cuộc đời một đời người, để sống, để yêu... và một ngày nào đó "cũng về một nơi".
"Số đây... vé số chiều xổ, ai mua số đây!"
Lọc cọc... lọc cọc... tiếng cây gậy dò đường đều đặn gõ trên nền xi măng của con hẻm rộng 3m.
Bữa nay cô đi xuống khách hàng, xong
chuyện sớm thế là về nhà luôn. Nhờ vậy mà nghe lại được tiếng rao ấy.
Lâu lắm rồi. Thường cô chỉ nghe khi vào dịp Tết, cô ở nhà và nghe tiếng
rao bán vé số xuân.
Cô lao xuống nhà như sợ ông già đi mất
sâu vào hẻm nhỏ, ông à, cho con mua vé số, bữa nay số đài nào vậy ông?
Ờ, đài Kiên Giang cô à. Hỏi cho có câu chuyện chớ đài nào cũng vậy thôi,
cô trúng có một lần số đuôi, 20 nghìn hồi xa lắc. Cô nói nhỏ đủ ông
nghe, con gửi tiền. Lời đáp lại, ờ ờ, cám ơn cô, cũng nhỏ nhẹ như giọng
cô vậy.
Rồi một cái níu tay quờ quàng nhưng dịu
dàng, cô ơi, làm ơn cho tôi xin miếng nước mưa. Bàn tay cô nắm lấy tay
ông dẫn tới trước cửa nhà, nói nhỏ, nhà con đây, ông đợi chút. Ông già
uống từ từ từng ngụm nước mát đầy ly, uống hết đỡ mất công đổ đi, đỡ mất
công lần hồi đi xin nhà khác. Tay cô dúi vào tay ông lão trái quýt mát
lạnh, ông cầm ăn đường, cám ơn cô.
Giờ còn lại một mình. Cô im lặng và để
lòng mình trải ra. Đây đâu phải lần đầu tiên cô gặp ông, cũng không phải
lần đầu mua vé số. Nhớ cảm giác lần đầu đó là vì tò mò, ông mù, sao bán
vé số, người ta lấy mất vé số, lấy hai tờ, trả tiền một tờ, hoặc đưa
tiền giả thì sao? Vậy là vì cái gì mà ông vẫn bán, vẫn sống, vẫn hàng
ngày rao "số đây...". Cô hỏi thì mẹ bảo ông mù nhưng giỏi lắm, sờ tờ
tiền là biết tiền giả hay không, vậy còn vé số, người ta lấy mấy tờ ông
có biết không? Ờ, ai mà nỡ lừa ông già mù hả con? Niềm tin, chính niềm
tin vào cái bụng, cái dạ của con người đó.
Ông mù, bà cũng mù. Cả hai ông bà đều đi
bán số dạo, quanh hẻm chợ và các con đường mòn ở khu Rạch Cát này. Hôm
nay đi chỗ này, ngày mai đi chỗ khác. Nước lớn ngập đường thì phải nghỉ ở
nhà, bữa nào đi bán được thì dành tiền cho bữa không đi bán được. Ngặt
nỗi, cái kênh nước đen này một tháng hai kỳ con nước, một kỳ kéo dài
thôi cả tuần. Người ta mắt mũi sáng còn sợ con nước không thấy đường
chạy xe, vì nước đen thui, ngập qua đầu gối, nói gì đến người mù.
Người ta vẫn thường thấy ông đi bán một
mình, còn bà có một đứa cháu gái đi cùng. Người nói cháu gái ruột của
ông, ba má nó bỏ nhau để lại cho ông bà nuôi. Người nói ông bà lượm nó
bị bỏ ngoài chợ đem về nuôi. Năm sáu năm rồi, cô không còn đi chợ Rạch
Cát nữa. Khi cần bó rau, củ cải, ra khỏi hẻm là thấy có chị ngồi dựng
chòi ngay bờ sông, sát mé đường bán rồi. Còn thông thường, sáng sáng
thấy mẹ lội sang nhà trọ có chị bán rau thế là khỏi đi chợ. Với lại đi
làm từ sáng, rảnh đâu mà đi chợ như hồi xưa, giờ sợ đi chợ là đàng khác.
Hỏi mẹ nghe đâu dạo này không thấy bà đi bán vé số nữa không biết còn
sống không. Ngôi nhà ở bờ sông, lấn chiếm lòng sông, bị giải tỏa, không
rõ nhà ấy sống ở đâu?
Có những con người ở quanh ta vậy đó, gần
mà xa, xa mà gần. Xa về lối sống, về số phận, nhưng gần nhau ở chỗ niềm
tin trong lòng chúng ta.
Thấy thẹn và thầm trách cho tên con trai
nọ, người phụ nữ nọ, lúc nào cũng tỏ ra nghi ngờ người khác, chưa làm
đã sợ hãi bảo chắc không làm được, chưa thử đã vội kết luận sợ khắc khẩu
không thuận, việc sẽ không thành, chưa yêu đã sợ sau này bị vợ bắt
nạt... Cái gì cũng sợ, chẳng dám một lần sống hết mình vì người khác, cứ
lo sợ người ta phụ mình. Không cho mà cứ trách hờn sao mình không may
mắn, sao người ta không tốt với mình. Hát đi hát lại, nhai đi nhai lại
những điệp khúc u oán ảo não che giấu cho sự hèn yếu của bản thân, rồi
quay ngoắt lại bảo tôi không muốn tốt như mọi người để chịu thiệt thòi,
đó là cách sống của tôi. Vậy không hiểu anh ta, chị ta lấy tư cách gì
hờn trách cuộc sống, hờn trách số phận, lỡ sinh ra cầm tinh con này con
nọ?
Ai đó đã yêu một lần bị dang dở, trở nên
mất niềm tin vào những người khác. Cho rằng chẳng ai thật lòng, yêu thật
lòng làm gì cho khổ? Mọi đứa con gái đều hám của, hư danh, mọi tên đàn ông
đều phụ bạc, đổi lòng. Niềm tin của họ đã trao lầm cho người xấu, họ
đang mất niềm tin. Sông có chỗ sâu, chỗ nông, người ta có người tốt và
kẻ xấu. Mất niềm tin là họ đang đánh mất ngọn lửa của trái tim, giúp nó
đốt cháy O2 nuôi sống cơ thể, họ đang chết... Hãy cứu lấy họ, hãy nuôi
dưỡng niềm tin và trao tặng nhau.
Hò lơ, ho lờ! Đời là dòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi
Đời dẫu nặng nề trôi mấy trôi
cũng về một nơi
Mỗi chúng ta rốt cuộc cũng chỉ có một cuộc đời một đời người, để sống, để yêu... và một ngày nào đó "cũng về một nơi".
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°14
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!
Còn một ngày nữa mà chúnh ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!
Còn một ngày nữa mà chúnh ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
QUANG TRI- Tổng số bài gửi : 83
Join date : 06/11/2011
Age : 32
- Post n°15
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Ai muốn trút thứ "gì đó" thì cứ lên đây tâm sự nha, cả lớp sẽ luôn luôn lắng nghe mà.!!!
Đừng dại dột như ông kia,ha
Đừng dại dột như ông kia,ha
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°16
Re: Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Giá trị của sự lắng nghe...
Vào một đêm giáng sinh, một người đàn ông người Mỹ đáp chuyến bay trễ nhất về đoàn tụ với gia đình. Người đàn ông này đang mường tượng cảnh đoàn viên vui vẻ thì bỗng nhiên máy bay chao đảo liên hồi.
Cơ trưởng thông báo với hành khách rằng máy bay bay vào vùng thời tiết xấu và trúng phải một cơn bão lớn, có thể rơi bất cứ lúc nào. Cô tiếp viên mặt trắng bệch ra, giọng run run thông báo hành khách hãy viết di chúc cho vào một chiếc hộp đặc biệt.
Nhưng may mắn thay, ngay vào thời khắc nguy hiểm này, với sự bình tĩnh và kinh nghiệm của tổ lái, máy bay đã hạ cánh an toàn .
Về đến nhà, người đàn ông Mỹ này không ngừng kể cho mọi người nghe về tai nạn và sự may mắn thoát chết của mình. Thế nhưng, hình như không ai quan tâm lắm! Ngay cả vợ và con ông cũng đang bận tận hưởng cái không khí của một đêm Giáng sinh.
Trong thoáng chốc ông ta phát hiện chẳng ai chú ý lời mình nói cả. Cái câu chuyện thoát chết trong gang tấc của ông khi đã cố bay chuyến cuối cùng về đoàn tụ với gia đình và thái độ lạnh nhạt của người vợ, của mọi người sao mà cách xa thế! Trong khi vợ chuẩn bị bánh kem thì người đàn ông lên gác và đã tự thắt cổ, để kết thúc sinh mạng quý báu vừa mới thoát chết trong chuyến bay .
Mọi người trong chúng ta trong lúc buồn, sau lúc vui đều có chung một khát vọng: Được tâm sự và được ai đó lắng nghe mình, thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ. Vâng, nếu như người vợ biết cách lắng nghe thì sẽ không có một kết cục bi thương như thế!
Vào một đêm giáng sinh, một người đàn ông người Mỹ đáp chuyến bay trễ nhất về đoàn tụ với gia đình. Người đàn ông này đang mường tượng cảnh đoàn viên vui vẻ thì bỗng nhiên máy bay chao đảo liên hồi.
Cơ trưởng thông báo với hành khách rằng máy bay bay vào vùng thời tiết xấu và trúng phải một cơn bão lớn, có thể rơi bất cứ lúc nào. Cô tiếp viên mặt trắng bệch ra, giọng run run thông báo hành khách hãy viết di chúc cho vào một chiếc hộp đặc biệt.
Nhưng may mắn thay, ngay vào thời khắc nguy hiểm này, với sự bình tĩnh và kinh nghiệm của tổ lái, máy bay đã hạ cánh an toàn .
Về đến nhà, người đàn ông Mỹ này không ngừng kể cho mọi người nghe về tai nạn và sự may mắn thoát chết của mình. Thế nhưng, hình như không ai quan tâm lắm! Ngay cả vợ và con ông cũng đang bận tận hưởng cái không khí của một đêm Giáng sinh.
Trong thoáng chốc ông ta phát hiện chẳng ai chú ý lời mình nói cả. Cái câu chuyện thoát chết trong gang tấc của ông khi đã cố bay chuyến cuối cùng về đoàn tụ với gia đình và thái độ lạnh nhạt của người vợ, của mọi người sao mà cách xa thế! Trong khi vợ chuẩn bị bánh kem thì người đàn ông lên gác và đã tự thắt cổ, để kết thúc sinh mạng quý báu vừa mới thoát chết trong chuyến bay .
Mọi người trong chúng ta trong lúc buồn, sau lúc vui đều có chung một khát vọng: Được tâm sự và được ai đó lắng nghe mình, thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ. Vâng, nếu như người vợ biết cách lắng nghe thì sẽ không có một kết cục bi thương như thế!
thebao- Admin
- Tổng số bài gửi : 149
Join date : 23/10/2011
- Post n°17
Những câu chuyện ngắn ý nghĩa !
Chiếc bánh kem
Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
|
|