Cô đơn...
Cả cuộc đời nó từ khi biết nhận thức đã là một chuỗi những ngày cô đơn với bốn bức tường…
Nó là con một suốt mười một năm…
Có nghĩa là nó cô đơn trong căn nhà trống, lủi thủi một mình với những món đồ chơi suốt mười một năm…
Nó giống như một đám mây phiêu phù cô đơn giữa bầu trời trong vắt…
Thủa ban đầu, nó khao khát sự quan tâm, khao khát tình yêu của mọi người…
Nó khao khát tình bạn…
Và thật sự nó cũng có bạn. Nó tưởng nó sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Nó
sẽ có người để chia sẽ mọi thứ mà nó giấu sâu trong tâm hồn, sẽ có thứ
gì đó xinh đẹp như những tình bạn trong đồng thoại lấp đầy khoảng trống
cô đơn.
Nhưng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn…
Chỉ một khoảng thời gian thật ngắn, như cơn gió muốt nhẹ qua những đám
mây đưa nó đi một đoạn ngắn thỏa chí tung bay rồi lại bỏ nó lại bơ vơ
giữa những nơi không quen biết, những người bạn của nó càng ngày càng xa
nó. Nó muốn đuồi theo mà không thể nào đuổi kịp…
Họ đi xa nó dần, không phải là xa về khoảng cách mà là tâm hồn. Nó lại thấy cô đơn giữa những người bạn ấy.
Nó cố gắng lôi kéo một giấc mơ không thành. Nó cố gắng kết giao thật
nhiều người bạn khác. Nó khoác lên mình tấm áo hiền hòa hay cười và nhã
nhặn. Rồi nó có thật nhiều bạn. Nhưng, càng ngày, thời gian càng qua đi,
nó càng cảm thấy mỏi mệt với lớp áo phù du ảo ảnh mà nó đang theo đuồi.
Và một sự kiện khiến nó hoàn toàn buông tay cái khát khao về một tình
bạn đẹp như trong cổ tích.
Nó bị phản bội. Bị phản bội bởi chính người bạn thân thiết nhất, người bạn mà nó đặt nhiều hi vọng và tình cảm nhất.
Nó sụp đổ. Tâm hồn nó hoàn toàn trống rỗng. Nó chán nản, muốn gục vào
một ai đó để khóc. Nhưng, nó chợt nhận ra xung quanh nó, không ai có thể
cho nó mượn một bờ vai. Tâm hồn nó lạnh ngắt.
Nó ước gì có ai có thể lắng nghe nó khóc. Nó ước gì có ai có thể lắng nghe tâm hồn nó… Nhưng, không ai.
Chợt nó muốn cười… Cười nhạo con người của chính nó… cười nhạo cái ý nghĩ ngây thơ của bản thân nó…
Nó buông tay cho tầng áo khoác giả dối của mình, chôn sâu một giấc mơ và vết thương vào quá khứ. Nó trở lại với sự cô đơn…
Thời gian qua đi, sự cô đơn ấy tăng lên theo từng năm tháng.
Nó không còn là con một, nó có một đứa em trai. Nhưng, nó vẫn cô đơn. Nó
ghen tị với chính đứa em trai của nó. Nó nhìn mọi người cưng nựng, nhìn
mọi người chiều chuộng đứa trẻ ấy. Nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, và sự ghen
tị của nó lớn dần lên theo sự cô đơn. Đứa trẻ ấy là sự trái ngược với
nó. Đứa trẻ ấy lớn lên như một cơn gió tự do, muốn làm gì, muốn đi đâu
đều có thể. Tuổi thơ của em trai nó tràn đầy những hồi ức vui vẻ với bao
sắc màu rực rỡ, còn của nó chỉ có là bốn bức tường trắng xóa. Nó đã
từng hỏi mẹ, vì sao khi con còn bé mẹ lại nhốt con ở nhà một mình? Mẹ nó
lạnh nhạt trả lời, lúc đó làm gì có tiền mà đi cho đi học, không đói là
may rồi. Nó cười hiền hòa. Nó nhìn những món ăn mà mẹ chuẩn bị cho em
nó, những món ăn mà nó thèm thật lâu, để bây giờ em nó ăn đến phát ngán.
Sự ghen tị và cô đơn lại lớn dần lên trong nó.
Nó chỉ thấy bình yên vào những ngày hè, ở bên bà ngoại, cảm giác được sự
cưng chiều và yêu thương mà bà dành cho nó. Lúc ấy, nó thấy nó thật
hạnh phúc. Trái tim nó ấm áp vô cùng, cho dù bà nó hay cằn nhằn, cho dù
thời gian qua đi bà không thể bế nó vào lòng như ngày còn nhỏ.
Nhưng, ông trời dường như muốn cướp hết tất cả của nó. Chút ấm áp ấy như
tia nắng hoàng hôn chiếu sáng mơ hồ tâm hồn đầy giá lạnh của nó rồi
tắt. Lúc ấy, nó chợt nhận ra thà rằng đừng bao giờ hiểu ấm áp, còn hơn
có được ấm áp rồi mất đi chỉ làm tâm hồn càng thêm giá lạnh gấp cả ngàn
lần. Ngày bà nó ra đi ở một thành phố cách xa nó cả ngàn cây số. Mẹ
không cho nó trở về nhìn bà lần cuối, chỉ bởi vì nó phải thi. Nó nghe
xong mà cảm thấy bình tĩnh đến kì lạ. Nước mắt nó rơi trên gò mà. Nhưng
tâm hồn lại lặng yên đến đáng sợ, nó không còn thấy đau, chỉ có lạnh
lẽo.
Tâm hồn nó là một hầm băng tĩnh mịch.
Sáng hôm sau, nó vẫn như thường ngày đến lớp, đi thi, làm bài, về nhà.
Mọi việc cứ như mọi ngày qua đi. Nắng chiều tắt. Ánh sáng tâm hồn nó
cũng tắt.
Nó trở nên vô tâm, lãnh tình với mọi việc, vùi đầu vào những cuốn tiểu
thuyết, vào thế giới ảo ở trong đó. Tâm hồn nó trở nên thật yên bình qua
từng trang sách. Nó vẫn cô đơn, nhưng ít đi một phần lạnh lẽo vì nó có
những thế giới ảo làm bạn. Nó có thể cười đùa trao đổi với bạn bè về
những cuốn tiểu thuyết. Chúng như một sợi chỉ kéo đám mây trong tâm hồn
nó lại với đất trời, như cánh cửa sổ mang theo chút nắng ấm vào căn
phòng với bốn bức tường lạnh lẽo của gia đình đang xiềng xích đôi cánh
của nó…
Nó quay về được với xã hội. Nó vẫn tồn tại, cho dù sự tồn tại của nó vẫn là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao…
Nhưng, mẹ nó không chấp nhận điều ấy. Mẹ nó đổ hết mọi tội lỗi về sự vô
cảm, vô tình của nó vào những cuốn sách, đổ hết mọi sự thay đổi của nó
vào những quyển tiểu thuyết… Mẹ nó cấm nó đọc. Mẹ chửi mắng nó bằng
những câu chữ như muốn đâm toạc tâm hồn nó ra.
Nó chợt nhận ra, thì ra tâm hồn nó vẫn yếu ớt đến thế, vẫn chưa đủ lạnh
lẽo để không bị thương, thì ra sự lãnh tình của nó chỉ là sự chốn tránh
để không bị thương tổn. Nhưng nhận ra thì đã sao? Nhận ra thì có thể,
“A” một tiếng rồi, cố gắng sửa dễ dàng như vậy sao? Đã biết đau thì sẽ
không bao giờ muốn đau nữa. Đã bị thương tổn thì sẽ không bao giờ mong
muốn bước ra khỏi cái áo giáp của mình, sẽ chỉ càng cố gắng cuộn mình
lại trong tầng tầng áo giáp như con ốc sên cuộn mình trong vỏ.
Mẹ cố gắng cắt đứt mối liên hệ duy nhất của nó với xã hội, cố gắng che
lấp đi chút ánh sáng cuối cùng của tâm hồn nó, cố gắng lôi kéo nó ra
khỏi vỏ ốc. Nhưng, chính mẹ cũng chưa bao giờ đặt chân vào vùng đất tâm
hồn nó, chưa bao giờ thử nhìn xem tâm hồn nó mong muốn điều gì ngoài
những tiếng la hét và những điều bắt buộc.
Khi con sên bị mất đi vỏ ốc thì nó sẽ ra sao?
Là cái chết. Không phải sao?
Cả cuộc đời nó từ khi biết nhận thức đã là một chuỗi những ngày cô đơn với bốn bức tường…
Nó là con một suốt mười một năm…
Có nghĩa là nó cô đơn trong căn nhà trống, lủi thủi một mình với những món đồ chơi suốt mười một năm…
Nó giống như một đám mây phiêu phù cô đơn giữa bầu trời trong vắt…
Thủa ban đầu, nó khao khát sự quan tâm, khao khát tình yêu của mọi người…
Nó khao khát tình bạn…
Và thật sự nó cũng có bạn. Nó tưởng nó sẽ không bao giờ cô đơn nữa. Nó
sẽ có người để chia sẽ mọi thứ mà nó giấu sâu trong tâm hồn, sẽ có thứ
gì đó xinh đẹp như những tình bạn trong đồng thoại lấp đầy khoảng trống
cô đơn.
Nhưng, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn…
Chỉ một khoảng thời gian thật ngắn, như cơn gió muốt nhẹ qua những đám
mây đưa nó đi một đoạn ngắn thỏa chí tung bay rồi lại bỏ nó lại bơ vơ
giữa những nơi không quen biết, những người bạn của nó càng ngày càng xa
nó. Nó muốn đuồi theo mà không thể nào đuổi kịp…
Họ đi xa nó dần, không phải là xa về khoảng cách mà là tâm hồn. Nó lại thấy cô đơn giữa những người bạn ấy.
Nó cố gắng lôi kéo một giấc mơ không thành. Nó cố gắng kết giao thật
nhiều người bạn khác. Nó khoác lên mình tấm áo hiền hòa hay cười và nhã
nhặn. Rồi nó có thật nhiều bạn. Nhưng, càng ngày, thời gian càng qua đi,
nó càng cảm thấy mỏi mệt với lớp áo phù du ảo ảnh mà nó đang theo đuồi.
Và một sự kiện khiến nó hoàn toàn buông tay cái khát khao về một tình
bạn đẹp như trong cổ tích.
Nó bị phản bội. Bị phản bội bởi chính người bạn thân thiết nhất, người bạn mà nó đặt nhiều hi vọng và tình cảm nhất.
Nó sụp đổ. Tâm hồn nó hoàn toàn trống rỗng. Nó chán nản, muốn gục vào
một ai đó để khóc. Nhưng, nó chợt nhận ra xung quanh nó, không ai có thể
cho nó mượn một bờ vai. Tâm hồn nó lạnh ngắt.
Nó ước gì có ai có thể lắng nghe nó khóc. Nó ước gì có ai có thể lắng nghe tâm hồn nó… Nhưng, không ai.
Chợt nó muốn cười… Cười nhạo con người của chính nó… cười nhạo cái ý nghĩ ngây thơ của bản thân nó…
Nó buông tay cho tầng áo khoác giả dối của mình, chôn sâu một giấc mơ và vết thương vào quá khứ. Nó trở lại với sự cô đơn…
Thời gian qua đi, sự cô đơn ấy tăng lên theo từng năm tháng.
Nó không còn là con một, nó có một đứa em trai. Nhưng, nó vẫn cô đơn. Nó
ghen tị với chính đứa em trai của nó. Nó nhìn mọi người cưng nựng, nhìn
mọi người chiều chuộng đứa trẻ ấy. Nhìn đứa trẻ ấy lớn lên, và sự ghen
tị của nó lớn dần lên theo sự cô đơn. Đứa trẻ ấy là sự trái ngược với
nó. Đứa trẻ ấy lớn lên như một cơn gió tự do, muốn làm gì, muốn đi đâu
đều có thể. Tuổi thơ của em trai nó tràn đầy những hồi ức vui vẻ với bao
sắc màu rực rỡ, còn của nó chỉ có là bốn bức tường trắng xóa. Nó đã
từng hỏi mẹ, vì sao khi con còn bé mẹ lại nhốt con ở nhà một mình? Mẹ nó
lạnh nhạt trả lời, lúc đó làm gì có tiền mà đi cho đi học, không đói là
may rồi. Nó cười hiền hòa. Nó nhìn những món ăn mà mẹ chuẩn bị cho em
nó, những món ăn mà nó thèm thật lâu, để bây giờ em nó ăn đến phát ngán.
Sự ghen tị và cô đơn lại lớn dần lên trong nó.
Nó chỉ thấy bình yên vào những ngày hè, ở bên bà ngoại, cảm giác được sự
cưng chiều và yêu thương mà bà dành cho nó. Lúc ấy, nó thấy nó thật
hạnh phúc. Trái tim nó ấm áp vô cùng, cho dù bà nó hay cằn nhằn, cho dù
thời gian qua đi bà không thể bế nó vào lòng như ngày còn nhỏ.
Nhưng, ông trời dường như muốn cướp hết tất cả của nó. Chút ấm áp ấy như
tia nắng hoàng hôn chiếu sáng mơ hồ tâm hồn đầy giá lạnh của nó rồi
tắt. Lúc ấy, nó chợt nhận ra thà rằng đừng bao giờ hiểu ấm áp, còn hơn
có được ấm áp rồi mất đi chỉ làm tâm hồn càng thêm giá lạnh gấp cả ngàn
lần. Ngày bà nó ra đi ở một thành phố cách xa nó cả ngàn cây số. Mẹ
không cho nó trở về nhìn bà lần cuối, chỉ bởi vì nó phải thi. Nó nghe
xong mà cảm thấy bình tĩnh đến kì lạ. Nước mắt nó rơi trên gò mà. Nhưng
tâm hồn lại lặng yên đến đáng sợ, nó không còn thấy đau, chỉ có lạnh
lẽo.
Tâm hồn nó là một hầm băng tĩnh mịch.
Sáng hôm sau, nó vẫn như thường ngày đến lớp, đi thi, làm bài, về nhà.
Mọi việc cứ như mọi ngày qua đi. Nắng chiều tắt. Ánh sáng tâm hồn nó
cũng tắt.
Nó trở nên vô tâm, lãnh tình với mọi việc, vùi đầu vào những cuốn tiểu
thuyết, vào thế giới ảo ở trong đó. Tâm hồn nó trở nên thật yên bình qua
từng trang sách. Nó vẫn cô đơn, nhưng ít đi một phần lạnh lẽo vì nó có
những thế giới ảo làm bạn. Nó có thể cười đùa trao đổi với bạn bè về
những cuốn tiểu thuyết. Chúng như một sợi chỉ kéo đám mây trong tâm hồn
nó lại với đất trời, như cánh cửa sổ mang theo chút nắng ấm vào căn
phòng với bốn bức tường lạnh lẽo của gia đình đang xiềng xích đôi cánh
của nó…
Nó quay về được với xã hội. Nó vẫn tồn tại, cho dù sự tồn tại của nó vẫn là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao…
Nhưng, mẹ nó không chấp nhận điều ấy. Mẹ nó đổ hết mọi tội lỗi về sự vô
cảm, vô tình của nó vào những cuốn sách, đổ hết mọi sự thay đổi của nó
vào những quyển tiểu thuyết… Mẹ nó cấm nó đọc. Mẹ chửi mắng nó bằng
những câu chữ như muốn đâm toạc tâm hồn nó ra.
Nó chợt nhận ra, thì ra tâm hồn nó vẫn yếu ớt đến thế, vẫn chưa đủ lạnh
lẽo để không bị thương, thì ra sự lãnh tình của nó chỉ là sự chốn tránh
để không bị thương tổn. Nhưng nhận ra thì đã sao? Nhận ra thì có thể,
“A” một tiếng rồi, cố gắng sửa dễ dàng như vậy sao? Đã biết đau thì sẽ
không bao giờ muốn đau nữa. Đã bị thương tổn thì sẽ không bao giờ mong
muốn bước ra khỏi cái áo giáp của mình, sẽ chỉ càng cố gắng cuộn mình
lại trong tầng tầng áo giáp như con ốc sên cuộn mình trong vỏ.
Mẹ cố gắng cắt đứt mối liên hệ duy nhất của nó với xã hội, cố gắng che
lấp đi chút ánh sáng cuối cùng của tâm hồn nó, cố gắng lôi kéo nó ra
khỏi vỏ ốc. Nhưng, chính mẹ cũng chưa bao giờ đặt chân vào vùng đất tâm
hồn nó, chưa bao giờ thử nhìn xem tâm hồn nó mong muốn điều gì ngoài
những tiếng la hét và những điều bắt buộc.
Khi con sên bị mất đi vỏ ốc thì nó sẽ ra sao?
Là cái chết. Không phải sao?